Và giờ đây chúng ta còn quá nhiều những con người yêu nước như thế. Muốn tự do, dân chủ, nhưng vẫn còn đặc quánh lòng thù hận. Thù hận đã trở thành văn hóa rồi sao? Nó là thứ mà trước đây từng được gọi với nhiều mỹ từ như, bạo lực cách mạng, cướp chính quyền về tay nhân dân...

Người dân mất hết niềm tin với chính quyền và những nhà dân chủ kiểu đó rồi. Cả hai chẳng ai có lòng yêu nước. Cả hai đều vụ lợi, hoặc có ý định vụ lợi. Cả hai chẳng ai vì Tổ quốc, họ chỉ vì lợi ích cá nhân và tư thù. Vì vậy, kẻ nào giờ đây hễ cứ mở miệng ra là chửi bới, moi móc đời tư cá nhân, cay cú, đay nghiến thì không đủ tư cách để yêu nước. Mà cứ hoài yêu nước một cách kém văn minh như thế thì đất nước sẽ hoài tan nát.
Tôi đã đọc rất nhiều bài viết của anh Trần Huỳnh Duy Thức và của bác Trần Văn Huỳnh (thân phụ anh Thức). Tôi đã theo dõi thái độ của cả hai người đó suốt từ ngày anh Thức bị nạn đến nay. Tôi không hề thấy một thái độ hận thù nào mặc dù anh Thức đang trong vòng lao lý, mặc dù anh Thức phải mang bản án quá nặng nề một cách bất công và bất thường. Vô tư, dũng cảm, cương trực một cách phi thường. Tôi nghĩ đó là dấu hiệu của một minh quân, đó mới là điều mà chúng ta có thể tin tưởng, có thể được gọi là cách mạng thật sự. Một cuộc cách mạng văn minh mới mang lại văn minh cho xã hội. Văn minh không có chỗ cho lòng thù hận. Hãy đừng chồng chất thêm những trang sử u tối cho đất nước chúng ta với những bạo lực, hận thù.

Tổ quốc đang đứng trước những thách thức. Muốn phá vỡ những thách thức đó sẽ có nhiều cách, nhiều chọn lựa. Tôi nghĩ, điều quan trọng nhất là chúng ta phải tìm ra một chiếc chìa khóa, chứ không phải đập đổ như đã từng làm trước đây. Không thù hận không có nghĩa là thỏa hiệp. Như anh Thức, đã không bao giờ thỏa hiệp dù phải nhận một hậu quả nặng nề cho bản thân, nhưng cũng không bao giờ tỏ vẻ hận thù, đó là nhân cách lớn, đó đích thị là lòng yêu nước.
© Uyên
Theo Dân Làm Báo
Đăng nhận xét